Menu
Trang chủ
Tư Vấn
Bài viết mới
Tìm chủ đề
Mới!
Bài viết mới
Tài liệu mới
Trạng thái mới
Hoạt động mới nhất
Tài liệu
Latest reviews
Tìm Tài liệu
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Trạng thái mới
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Chat
0
Tư Vấn
Đăng nhập
Đăng ký
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Bài viết mới
Tìm chủ đề
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Menu
Trả lời chủ đề
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
Trang chủ
Tư Vấn
BÁC SỸ TRỰC TUYẾN TƯ VẤN
TƯ VẤN LÀM ĐẸP
Hướng dẫn làm đẹp
Khác Không có người đàn bà khác nhưng anh vẫn một mực đòi chia tay
Nội dung
<p>[QUOTE="haihaha, post: 25321, member: 9987"]</p><p>Chờ đợi anh hơn 2 năm, chỉ mong ngày có một cái kết viên mãn nhưng cuối cùng cái tôi nhận lại chỉ là câu “Anh xin lỗi, vì đã yêu em quá ích kỉ”.</p><p></p><p></p><p><strong>Cô đơn nhưng luôn hạnh phúc</strong></p><p style="text-align: center"></p><p>Quen nhau từ năm cuối Đại học, dù hơn tôi 6 tuổi nhưng tính cách của anh lại khá trẻ con ngoại trừ công việc. Anh – người đàn ông hoàn hảo “đó là trong suy nghĩ của tôi”. Anh trưởng thành, suy nghĩ chững chạc về mọi vấn đề, trong công việc lại rất nghiêm khắc nhưng khi bên cạnh người yêu anh luôn tỏ vẻ nũng nịu và muốn được dỗ dành.</p><p></p><p>Yêu nhau hơn 2 năm, đây phải nói là khoảng thời gian tuyệt đẹp nhưng cũng đầy xót xa của tôi. Ở 2 miền đất nước, nhưng tình cảm của cả 2 luôn đong đầy và ngập tràn những hy vọng về tương lai và một gia đình bé nhỏ, hạnh phúc. Nhiều khi tôi thầm nghĩ: “Tại sao mình có thể mạnh mẽ được như vậy khi chấp nhận và yêu một người đàn ông với khoảng cách cả nghìn cây số”.</p><p></p><p>Vì công việc của anh khá bận nên rất ít có thời gian dành cho tôi, lại quen xa nữa nhiều khi cảm thấy cô đơn và buồn tủi vô cùng. Rồi những ngày lễ tết, anh vẫn phải đi làm, chúng tôi chỉ kịp trao nhau những lời chúc nhanh gọn và ngắn ngủi. Nhìn những cặp đôi ngoài kia mà tôi thèm khát và ước gì có anh bên cạnh ngay bây giờ. Vậy đấy, nhưng chưa bao giờ tôi than trách hay giận dỗi anh chỉ một lời, bởi tôi thương anh – người đàn ông đang cố gắng hết lòng xây dựng sự nghiệp hướng tới tương lai cả 2.</p><p></p><p><strong>Có anh mọi sóng gió không còn là vấn đề</strong></p><p style="text-align: center"></p><p>Thật sự, tôi vốn là người con gái không đẹp lại còn sở hữu đôi mắt một mí đượm buồn. Một lần vào thăm và đi chơi với bạn bè của anh, nhìn cái ảnh mắt với thắc mắc “Tại sao anh có thể chọn người con gái xấu như tôi, nó thật sự không xứng đáng”. Tuy không nói ra miệng nhưng cái cách họ thể hiện cùng cái ánh nhìn ấy cũng đủ để tôi hiểu. Anh đẹp trai, cao ráo, công việc lại ổn định lẽ ra xứng đáng có cô người yêu xinh đẹp và giỏi giang.</p><p></p><p>Có lần tôi đã hỏi anh “Tại sao anh lại yêu em, thật sự anh rất đẹp trai còn em lại quá kém duyên, chúng ta không hề cần xứng với nhau”.</p><p></p><p>Khùng quá, anh yêu em là yêu con người và tâm hồn của em, chứ có phải yêu ngoại hình đâu. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mạnh mẽ lên nào. Anh yêu em, cô gái ngốc à!</p><p></p><p>Cái hôn nhẹ nhàng lên trán cùng câu động viên ngọt ngào cũng đủ khiến tôi cảm thấy ấm áp và ngập tràn hạnh phúc. Tôi yêu anh và cũng thương anh rất nhiều.</p><p></p><p>Quay trở ra Hà Nội với sự hụt hẫng và thương nhớ người yêu nhưng muốn được xứng đáng với anh, tôi quyết định thay đổi bản thân, làm đẹp để được xinh hơn và mạnh mẽ vượt qua mọi nỗi cô đơn.</p><p></p><p>Sau khi nhấn mí Hàn Quốc, tôi trở nên xinh xắn và đáng yêu hơn khi sở hữu gương mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt to tròn, long lanh. Dường như anh đã không còn nhận ra tôi – người con gái với ánh mắt đượm buồn trước kia nữa. Có người yêu xinh xắn đáng yêu, lại có tâm hồn rất đẹp bớt chợt lại chính là nỗi lo của anh. Anh sợ, một ngày nào đó, tôi không chịu nỗi cô đơn, bỏ anh đi theo người đàn ông khác. Nhiều lần nghe tâm sự của người yêu, tôi hiểu và càng thương anh nhiều hơn, cũng chính vì thế tôi luôn tự nhủ mình một lòng chung thủy không để anh phải phiền lòng.</p><p></p><p><strong>“Anh xin lỗi vì mình đã yêu em quá ích kỉ”</strong></p><p></p><p>2 năm quen nhau đúng với một khoảng cách địa lý không hề nhỏ đúng là chẳng hề dễ dàng với chúng tôi. 2 đứa phải chấp nhận và hy sinh rất nhiều, bao nhiêu tủi nhục, hờn giỗi cũng phải giấu nhẹm đi vì nửa kia. Khi yêu đâu ai mong muốn nửa kia của mình phải mệt mỏi và buồn vì những chuyện nhỏ nhặt. Chúng tôi luôn mơ ước về một gia đình, những đứa trẻ cùng chung sống với bố mẹ già. Chìm đắm trong hạnh phúc và cố gắng xây dựng tương lai nhưng chuyện không mong muốn cũng đến với tôi.</p><p></p><p>Bố anh ra đi đột ngột, anh tuyệt vọng, một cú sốc lớn dành cho cả 2. Anh bỗng thấy mình yếu đuối và thương người mẹ già đơn thân một mình trong nỗi đau mất chồng. Cũng từ đó, tình cảm của chúng tôi bắt đầu thay đổi, mọi dự định về đám cưới và xây dựng tương lai cả 2 đều trở nên nhạt nhòa. Anh dần lảng tránh, kìm nén mọi nỗi nhớ và không cho phép mình được liên lạc với tôi nữa. Anh muốn chia tay và mong tôi sẽ tìm một người sẽ mang đến hạnh phúc cho người con gái anh thương thật sự. Anh sợ bản thân sẽ không mang lại hạnh phúc cho người con gái đó một cách ích kỉ. Anh hờ hững, lạnh nhạt và cố tỏ ra mình là người đàn ông vô tâm không còn tình cảm với tôi.</p><p></p><p>Một đứa con gái mong chờ và đợi người yêu sau 2 tháng không liên lạc cảm thấy chán nản và tuyệt vọng trước những gì đang diễn ra. Hôm đó, tôi đã quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh “Hôm nay anh rảnh chứ, dành cho em một chút thời gian buổi tối nhé. Em muốn mình nói chuyện”.</p><p></p><p>Em có chuyện gì muốn nói với anh à!</p><p></p><p>Phải! thật sự anh muốn người yêu của anh như thế nào vậy? Anh muốn tình yêu của mình ra sao vậy?</p><p></p><p>Em bất mãn với anh lắm đúng không? Anh vô tâm, anh lạnh lùng với em. Phải không em?</p><p></p><p>Phải em rất bất mãn. Em chưa bao giờ từng nghĩ hay sẽ bắt anh thay đổi một điều gì. Nhưng càng ngày anh càng quá lắm rồi, anh hờ hững và ngó lơ em. Nếu thật sự anh muốn có một cô người yêu chỉ thích im lặng và đứng 1 chỗ chờ anh cũng được em sẽ làm theo ý anh muốn.</p><p></p><p>Anh muốn để em… tự do</p><p></p><p>Tự do? Tự do là anh có thể hờ hững và bỏ mặc em tự sinh tự diệt như vậy hả?</p><p></p><p>Anh cáu gắt “Em có muốn nghe anh nói không?”</p><p></p><p>Được anh nói đi, em nghe.</p><p></p><p>Anh thương em, thật sự rất thương em nhưng anh không thể ích kỉ được, em còn tuổi trẻ của em, còn anh đã quyết định sẽ sống với mẹ. Nỗi đau mất bố của anh quá lớn, anh nghĩ mình chấp nhận được nhưng anh không thể, cho tới giờ vẫn vậy. Anh muốn nói với em lâu rồi nhưng anh lại sợ em khóc… anh lại càng xấu xa hơn, anh yên lặng, anh không nói chuyện vì anh muốn em có thể đến với người thương em hơn anh. Anh tệ với em, anh tệ với gia đình và cả cuộc sống này. Anh không hề có ai khác, không ai cả ngoài em. Anh chỉ đi làm rồi lủi thủi về chăm sóc mẹ. Ngày nào cũng thế, anh đang cố chấp nhận nhưng anh không mạnh mẽ như anh nghĩ. Anh xin lỗi em.</p><p></p><p>Anh muốn mình chia tay đúng không? Anh trả lời thẳng thắn cho em biết đi.</p><p></p><p>Anh không muốn chia tay, anh chỉ muốn em tìm được người thương và quan tâm em thật sự.</p><p></p><p>Anh ác lắm, anh ích kỉ lắm. Em chờ đợi anh 2 năm là để nhận cái kết viên mãn vậy mà… Em biết anh thương mẹ cũng như em thương gia đình mình, có bao giờ anh nghĩ sẽ cùng cố gắng để cả 2 cùng chăm sóc mẹ không hay ích kỉ muốn 1 mình chăm sóc mẹ và tự chui mình vào cái vỏ yếu đuối.</p><p></p><p>Anh xin lỗi em. Sẽ có một ngày em nhận ra quyết định của anh là tốt cho em. Mình làm bạn em nhé! Anh xin lỗi vì không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng anh vẫn mong mình sẽ là cái gì đó của em.</p><p></p><p>Anh nói vậy đồng nghĩa là mình chia tay rồi. Vậy mình kết thúc đi, còn làm bạn, em xin lỗi em không làm được.</p><p></p><p>Anh xin lỗi. Lần cuối cho phép anh: Thương em nhiều lắm…</p><p></p><p></p><p>Vậy là chúng tôi đã kết thúc mối tình 2 năm đầy mong đợi của mình. Tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi vẫn còn nhiều, qua từng câu chữ của anh. Nhưng có lẽ nó chẳng còn ý nghĩa gì khi anh quyết định dừng lại chuyện tình cảm của mình. Anh không muốn tôi khổ, anh nói mình không xứng để tôi phải chờ đợi trong vẻn vẹn 1 câu “Anh xin lỗi, vì anh đã yêu em quá ích kỉ”. Tôi yêu anh và rất thương anh nhưng giờ đây tôi chẳng biết phải làm thế nào? Liệu tôi có nên khuyên anh suy nghĩ lại và níu kéo tình yêu này không?</p><p>[/QUOTE]</p>
[QUOTE="haihaha, post: 25321, member: 9987"] Chờ đợi anh hơn 2 năm, chỉ mong ngày có một cái kết viên mãn nhưng cuối cùng cái tôi nhận lại chỉ là câu “Anh xin lỗi, vì đã yêu em quá ích kỉ”. [B]Cô đơn nhưng luôn hạnh phúc[/B] [CENTER][/CENTER] Quen nhau từ năm cuối Đại học, dù hơn tôi 6 tuổi nhưng tính cách của anh lại khá trẻ con ngoại trừ công việc. Anh – người đàn ông hoàn hảo “đó là trong suy nghĩ của tôi”. Anh trưởng thành, suy nghĩ chững chạc về mọi vấn đề, trong công việc lại rất nghiêm khắc nhưng khi bên cạnh người yêu anh luôn tỏ vẻ nũng nịu và muốn được dỗ dành. Yêu nhau hơn 2 năm, đây phải nói là khoảng thời gian tuyệt đẹp nhưng cũng đầy xót xa của tôi. Ở 2 miền đất nước, nhưng tình cảm của cả 2 luôn đong đầy và ngập tràn những hy vọng về tương lai và một gia đình bé nhỏ, hạnh phúc. Nhiều khi tôi thầm nghĩ: “Tại sao mình có thể mạnh mẽ được như vậy khi chấp nhận và yêu một người đàn ông với khoảng cách cả nghìn cây số”. Vì công việc của anh khá bận nên rất ít có thời gian dành cho tôi, lại quen xa nữa nhiều khi cảm thấy cô đơn và buồn tủi vô cùng. Rồi những ngày lễ tết, anh vẫn phải đi làm, chúng tôi chỉ kịp trao nhau những lời chúc nhanh gọn và ngắn ngủi. Nhìn những cặp đôi ngoài kia mà tôi thèm khát và ước gì có anh bên cạnh ngay bây giờ. Vậy đấy, nhưng chưa bao giờ tôi than trách hay giận dỗi anh chỉ một lời, bởi tôi thương anh – người đàn ông đang cố gắng hết lòng xây dựng sự nghiệp hướng tới tương lai cả 2. [B]Có anh mọi sóng gió không còn là vấn đề[/B] [CENTER][/CENTER] Thật sự, tôi vốn là người con gái không đẹp lại còn sở hữu đôi mắt một mí đượm buồn. Một lần vào thăm và đi chơi với bạn bè của anh, nhìn cái ảnh mắt với thắc mắc “Tại sao anh có thể chọn người con gái xấu như tôi, nó thật sự không xứng đáng”. Tuy không nói ra miệng nhưng cái cách họ thể hiện cùng cái ánh nhìn ấy cũng đủ để tôi hiểu. Anh đẹp trai, cao ráo, công việc lại ổn định lẽ ra xứng đáng có cô người yêu xinh đẹp và giỏi giang. Có lần tôi đã hỏi anh “Tại sao anh lại yêu em, thật sự anh rất đẹp trai còn em lại quá kém duyên, chúng ta không hề cần xứng với nhau”. Khùng quá, anh yêu em là yêu con người và tâm hồn của em, chứ có phải yêu ngoại hình đâu. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mạnh mẽ lên nào. Anh yêu em, cô gái ngốc à! Cái hôn nhẹ nhàng lên trán cùng câu động viên ngọt ngào cũng đủ khiến tôi cảm thấy ấm áp và ngập tràn hạnh phúc. Tôi yêu anh và cũng thương anh rất nhiều. Quay trở ra Hà Nội với sự hụt hẫng và thương nhớ người yêu nhưng muốn được xứng đáng với anh, tôi quyết định thay đổi bản thân, làm đẹp để được xinh hơn và mạnh mẽ vượt qua mọi nỗi cô đơn. Sau khi nhấn mí Hàn Quốc, tôi trở nên xinh xắn và đáng yêu hơn khi sở hữu gương mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt to tròn, long lanh. Dường như anh đã không còn nhận ra tôi – người con gái với ánh mắt đượm buồn trước kia nữa. Có người yêu xinh xắn đáng yêu, lại có tâm hồn rất đẹp bớt chợt lại chính là nỗi lo của anh. Anh sợ, một ngày nào đó, tôi không chịu nỗi cô đơn, bỏ anh đi theo người đàn ông khác. Nhiều lần nghe tâm sự của người yêu, tôi hiểu và càng thương anh nhiều hơn, cũng chính vì thế tôi luôn tự nhủ mình một lòng chung thủy không để anh phải phiền lòng. [B]“Anh xin lỗi vì mình đã yêu em quá ích kỉ”[/B] 2 năm quen nhau đúng với một khoảng cách địa lý không hề nhỏ đúng là chẳng hề dễ dàng với chúng tôi. 2 đứa phải chấp nhận và hy sinh rất nhiều, bao nhiêu tủi nhục, hờn giỗi cũng phải giấu nhẹm đi vì nửa kia. Khi yêu đâu ai mong muốn nửa kia của mình phải mệt mỏi và buồn vì những chuyện nhỏ nhặt. Chúng tôi luôn mơ ước về một gia đình, những đứa trẻ cùng chung sống với bố mẹ già. Chìm đắm trong hạnh phúc và cố gắng xây dựng tương lai nhưng chuyện không mong muốn cũng đến với tôi. Bố anh ra đi đột ngột, anh tuyệt vọng, một cú sốc lớn dành cho cả 2. Anh bỗng thấy mình yếu đuối và thương người mẹ già đơn thân một mình trong nỗi đau mất chồng. Cũng từ đó, tình cảm của chúng tôi bắt đầu thay đổi, mọi dự định về đám cưới và xây dựng tương lai cả 2 đều trở nên nhạt nhòa. Anh dần lảng tránh, kìm nén mọi nỗi nhớ và không cho phép mình được liên lạc với tôi nữa. Anh muốn chia tay và mong tôi sẽ tìm một người sẽ mang đến hạnh phúc cho người con gái anh thương thật sự. Anh sợ bản thân sẽ không mang lại hạnh phúc cho người con gái đó một cách ích kỉ. Anh hờ hững, lạnh nhạt và cố tỏ ra mình là người đàn ông vô tâm không còn tình cảm với tôi. Một đứa con gái mong chờ và đợi người yêu sau 2 tháng không liên lạc cảm thấy chán nản và tuyệt vọng trước những gì đang diễn ra. Hôm đó, tôi đã quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh “Hôm nay anh rảnh chứ, dành cho em một chút thời gian buổi tối nhé. Em muốn mình nói chuyện”. Em có chuyện gì muốn nói với anh à! Phải! thật sự anh muốn người yêu của anh như thế nào vậy? Anh muốn tình yêu của mình ra sao vậy? Em bất mãn với anh lắm đúng không? Anh vô tâm, anh lạnh lùng với em. Phải không em? Phải em rất bất mãn. Em chưa bao giờ từng nghĩ hay sẽ bắt anh thay đổi một điều gì. Nhưng càng ngày anh càng quá lắm rồi, anh hờ hững và ngó lơ em. Nếu thật sự anh muốn có một cô người yêu chỉ thích im lặng và đứng 1 chỗ chờ anh cũng được em sẽ làm theo ý anh muốn. Anh muốn để em… tự do Tự do? Tự do là anh có thể hờ hững và bỏ mặc em tự sinh tự diệt như vậy hả? Anh cáu gắt “Em có muốn nghe anh nói không?” Được anh nói đi, em nghe. Anh thương em, thật sự rất thương em nhưng anh không thể ích kỉ được, em còn tuổi trẻ của em, còn anh đã quyết định sẽ sống với mẹ. Nỗi đau mất bố của anh quá lớn, anh nghĩ mình chấp nhận được nhưng anh không thể, cho tới giờ vẫn vậy. Anh muốn nói với em lâu rồi nhưng anh lại sợ em khóc… anh lại càng xấu xa hơn, anh yên lặng, anh không nói chuyện vì anh muốn em có thể đến với người thương em hơn anh. Anh tệ với em, anh tệ với gia đình và cả cuộc sống này. Anh không hề có ai khác, không ai cả ngoài em. Anh chỉ đi làm rồi lủi thủi về chăm sóc mẹ. Ngày nào cũng thế, anh đang cố chấp nhận nhưng anh không mạnh mẽ như anh nghĩ. Anh xin lỗi em. Anh muốn mình chia tay đúng không? Anh trả lời thẳng thắn cho em biết đi. Anh không muốn chia tay, anh chỉ muốn em tìm được người thương và quan tâm em thật sự. Anh ác lắm, anh ích kỉ lắm. Em chờ đợi anh 2 năm là để nhận cái kết viên mãn vậy mà… Em biết anh thương mẹ cũng như em thương gia đình mình, có bao giờ anh nghĩ sẽ cùng cố gắng để cả 2 cùng chăm sóc mẹ không hay ích kỉ muốn 1 mình chăm sóc mẹ và tự chui mình vào cái vỏ yếu đuối. Anh xin lỗi em. Sẽ có một ngày em nhận ra quyết định của anh là tốt cho em. Mình làm bạn em nhé! Anh xin lỗi vì không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng anh vẫn mong mình sẽ là cái gì đó của em. Anh nói vậy đồng nghĩa là mình chia tay rồi. Vậy mình kết thúc đi, còn làm bạn, em xin lỗi em không làm được. Anh xin lỗi. Lần cuối cho phép anh: Thương em nhiều lắm… Vậy là chúng tôi đã kết thúc mối tình 2 năm đầy mong đợi của mình. Tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi vẫn còn nhiều, qua từng câu chữ của anh. Nhưng có lẽ nó chẳng còn ý nghĩa gì khi anh quyết định dừng lại chuyện tình cảm của mình. Anh không muốn tôi khổ, anh nói mình không xứng để tôi phải chờ đợi trong vẻn vẹn 1 câu “Anh xin lỗi, vì anh đã yêu em quá ích kỉ”. Tôi yêu anh và rất thương anh nhưng giờ đây tôi chẳng biết phải làm thế nào? Liệu tôi có nên khuyên anh suy nghĩ lại và níu kéo tình yêu này không? [/QUOTE]
Xem thử
Tên
Mã xác nhận
Trả lời
Trang chủ
Tư Vấn
BÁC SỸ TRỰC TUYẾN TƯ VẤN
TƯ VẤN LÀM ĐẸP
Hướng dẫn làm đẹp
Khác Không có người đàn bà khác nhưng anh vẫn một mực đòi chia tay
Top
Dưới