Như tôi đã kể nhiều lần, Tèo là người rất thông minh. Nó hiểu hết về thiên văn, máy tính, cơ khí, ẩm thực, thời trang... Nói ngắn gọn, kiến thức của Tèo đủ dùng cho mười người.
Thế nhưng Tèo lại dốt về bệnh tật.
Một hôm nó đến gặp tôi, mặt tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, chân run rẩy:
- Cậu ơi, nguy quá, tớ bị tiểu đường rồi.
Tôi giật mình:
- Có chắc không?
Tèo mếu máo:
- Chắc chắn. Bác sĩ vừa đưa ra kết luận: tớ sắp từ trần.
Tôi gắt Tèo:
- Ông điên à. Tiểu đường là một bệnh không thể coi thường, nhưng hoàn toàn có thể phòng tránh nếu ta biết giữ gìn, không việc gì phải bi quan.
Nhưng tôi thuyết phục gì thì thuyết phục, Tèo vẫn đau khổ:
- Tớ sẽ bệnh. Tớ sẽ nằm liệt giường, tớ sẽ không đi làm. Tớ sẽ hết đường sống.
Rồi Tèo thất thểu ra về, dáng liêu xiêu trên vỉa hè trong chiều mùa thu. Tôi nhìn theo, lòng tê tái.
Vậy mà chỉ hai hôm sau, Tèo lao tới gặp tôi, mặt mày hớn hở:
- Cậu ơi, may quá. Cám ơn Trời - Phật. Cám ơn số phận. Cám ơn tiểu đường.
Tôi trợn mắt lên:
- Sao lại may?
Tèo hét lớn:
- Một công ty dược phẩm thuê tớ, chụp hình tớ đăng lên báo với lời tâm sự: “Tiểu đường khiến tôi tuyệt vọng, nhưng từ ngày dùng thuốc của công ty X, tôi khỏi hẳn, và còn lạc quan yêu đời hơn trước”.
Tôi mừng rỡ:
- Có chuyện đó nữa sao?
Tèo nhăn răng cười:
- Thật ra thì tớ chưa uống thuốc. Nhưng họ trả một số tiền lớn để nói như vậy, tội gì không làm. Đằng nào mình cũng bệnh rồi, lợi dụng bệnh để kiếm thêm tiền có sao đâu?
Tôi háo hức:
- Bao nhiêu?
Tèo đắc chí:
- Rất nhiều. Số tiền ấy lúc chưa bệnh tớ chẳng hy vọng gì có nổi.
Rồi Tèo ra về, nhảy chân sáo.
Tôi nhìn theo, lòng ghen tỵ dâng đầy.
Tưởng đã xong, ai ngờ chỉ vài hôm sau, Tèo lại xông vào:
- Cậu ơi, tớ trúng số rồi. Tớ vừa phát hiện ra mình bị ho gà.
Tôi bàng hoàng:
- Ho gà chẳng có gì đáng vui cả. Không thể gọi là trúng được.
Tèo nhăn răng cười:
- Nhưng một công ty chế tạo thuốc ho gà vớ ngay lấy tớ. Họ nói chưa khi nào kiếm được một người bệnh đẹp trai, dễ thương và chân thành đến thế. Họ nhờ tớ tuyên bố trên báo chí là vẫn thường xuyên dùng thuốc của họ và trả một đống tiền.
Tôi tê dại vì ghen tỵ với Tèo, bèn cãi:
- Vớ vẩn. Quảng cáo thì phải dùng người nổi tiếng chứ, ai cần đứa vô danh như ông?
Tèo đắc chí:
- Lối suy nghĩ ấy của cậu xưa rồi. Dân nổi tiếng lo giữ hình ảnh nên không khi nào nói ra. Vả lại, hôm nay là thời đại của truyền hình thực tế và bệnh viện thực tế. Chỉ bệnh nhân thực sự mới có giá trị.
Tèo lại ra về, mặt tươi roi rói. Tôi nhìn theo nó, rồi vội vã lao tới bệnh viện, khám đủ các thứ. Đen đủi cho tôi, khốn khổ cho tôi, toàn thân tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tôi chẳng có chút bệnh tật nào. Tôi sẽ vĩnh viễn nghèo chứ đừng mong giàu nhờ quảng cáo thuốc.
Trong khi đó, Tèo lên như diều gặp gió. Chẳng hiểu bằng cách nào, nó có vô số bệnh tật. Sau tiểu đường, ho gà, Tèo liên tiếp mắc bệnh tim, bệnh phổi, bệnh quai bị, bệnh vảy nến, bệnh tay chân miệng. Tèo trở thành một ngôi sao quảng cáo. Trở thành triệu phú khu bệnh viện.
Hôm nay, tôi đến thăm Tèo. Nghe nói nó đã mua một căn hộ cao cấp trong một chung cư đắt tiền. Cũng nghe nói Tèo đang bồ một lúc hai cô gái chân dài. Nó báo với tôi sẽ tổ chức đám cưới và đi trăng mật ở Mỹ nếu tìm thêm một bệnh nữa.
Từ xa, tôi đã thấy dân trong chung cư ào ào tháo chạy. Tôi giữ một ông già lại:
- Có chuyện gì thế, sao lại chạy? Tèo đâu?
Ông già hổn hển trả lời:
- Chúng tôi sơ tán thôi. Tèo ở một mình trong đó. Anh ấy mắc bệnh tâm thần rồi!
Thanh Niên
Thế nhưng Tèo lại dốt về bệnh tật.
Một hôm nó đến gặp tôi, mặt tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, chân run rẩy:
- Cậu ơi, nguy quá, tớ bị tiểu đường rồi.
Tôi giật mình:
- Có chắc không?
Tèo mếu máo:
- Chắc chắn. Bác sĩ vừa đưa ra kết luận: tớ sắp từ trần.
Tôi gắt Tèo:
- Ông điên à. Tiểu đường là một bệnh không thể coi thường, nhưng hoàn toàn có thể phòng tránh nếu ta biết giữ gìn, không việc gì phải bi quan.
Nhưng tôi thuyết phục gì thì thuyết phục, Tèo vẫn đau khổ:
- Tớ sẽ bệnh. Tớ sẽ nằm liệt giường, tớ sẽ không đi làm. Tớ sẽ hết đường sống.
Rồi Tèo thất thểu ra về, dáng liêu xiêu trên vỉa hè trong chiều mùa thu. Tôi nhìn theo, lòng tê tái.
Vậy mà chỉ hai hôm sau, Tèo lao tới gặp tôi, mặt mày hớn hở:
- Cậu ơi, may quá. Cám ơn Trời - Phật. Cám ơn số phận. Cám ơn tiểu đường.
Tôi trợn mắt lên:
- Sao lại may?
Tèo hét lớn:
- Một công ty dược phẩm thuê tớ, chụp hình tớ đăng lên báo với lời tâm sự: “Tiểu đường khiến tôi tuyệt vọng, nhưng từ ngày dùng thuốc của công ty X, tôi khỏi hẳn, và còn lạc quan yêu đời hơn trước”.
Tôi mừng rỡ:
- Có chuyện đó nữa sao?
Tèo nhăn răng cười:
- Thật ra thì tớ chưa uống thuốc. Nhưng họ trả một số tiền lớn để nói như vậy, tội gì không làm. Đằng nào mình cũng bệnh rồi, lợi dụng bệnh để kiếm thêm tiền có sao đâu?
Tôi háo hức:
- Bao nhiêu?
Tèo đắc chí:
- Rất nhiều. Số tiền ấy lúc chưa bệnh tớ chẳng hy vọng gì có nổi.
Rồi Tèo ra về, nhảy chân sáo.
Tôi nhìn theo, lòng ghen tỵ dâng đầy.
Tưởng đã xong, ai ngờ chỉ vài hôm sau, Tèo lại xông vào:
- Cậu ơi, tớ trúng số rồi. Tớ vừa phát hiện ra mình bị ho gà.
Tôi bàng hoàng:
- Ho gà chẳng có gì đáng vui cả. Không thể gọi là trúng được.
Tèo nhăn răng cười:
- Nhưng một công ty chế tạo thuốc ho gà vớ ngay lấy tớ. Họ nói chưa khi nào kiếm được một người bệnh đẹp trai, dễ thương và chân thành đến thế. Họ nhờ tớ tuyên bố trên báo chí là vẫn thường xuyên dùng thuốc của họ và trả một đống tiền.
Tôi tê dại vì ghen tỵ với Tèo, bèn cãi:
- Vớ vẩn. Quảng cáo thì phải dùng người nổi tiếng chứ, ai cần đứa vô danh như ông?
Tèo đắc chí:
- Lối suy nghĩ ấy của cậu xưa rồi. Dân nổi tiếng lo giữ hình ảnh nên không khi nào nói ra. Vả lại, hôm nay là thời đại của truyền hình thực tế và bệnh viện thực tế. Chỉ bệnh nhân thực sự mới có giá trị.
Tèo lại ra về, mặt tươi roi rói. Tôi nhìn theo nó, rồi vội vã lao tới bệnh viện, khám đủ các thứ. Đen đủi cho tôi, khốn khổ cho tôi, toàn thân tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tôi chẳng có chút bệnh tật nào. Tôi sẽ vĩnh viễn nghèo chứ đừng mong giàu nhờ quảng cáo thuốc.
Trong khi đó, Tèo lên như diều gặp gió. Chẳng hiểu bằng cách nào, nó có vô số bệnh tật. Sau tiểu đường, ho gà, Tèo liên tiếp mắc bệnh tim, bệnh phổi, bệnh quai bị, bệnh vảy nến, bệnh tay chân miệng. Tèo trở thành một ngôi sao quảng cáo. Trở thành triệu phú khu bệnh viện.
Hôm nay, tôi đến thăm Tèo. Nghe nói nó đã mua một căn hộ cao cấp trong một chung cư đắt tiền. Cũng nghe nói Tèo đang bồ một lúc hai cô gái chân dài. Nó báo với tôi sẽ tổ chức đám cưới và đi trăng mật ở Mỹ nếu tìm thêm một bệnh nữa.
Từ xa, tôi đã thấy dân trong chung cư ào ào tháo chạy. Tôi giữ một ông già lại:
- Có chuyện gì thế, sao lại chạy? Tèo đâu?
Ông già hổn hển trả lời:
- Chúng tôi sơ tán thôi. Tèo ở một mình trong đó. Anh ấy mắc bệnh tâm thần rồi!
Thanh Niên