Mình bị vảy nến do cơ địa, tức là từ hồi be bé trong kí ức của mình đã nhớ là trên da thường hay xuất hiện những mảng đỏ, hơi phồng hơn so với bề mặt da và phía trên những chỗ đỏ ấy có 1 lớp da mỏng trắng như da chết bao phủ. Nhưng có lẽ hồi bé bệnh có nhưng không nặng, bố mẹ thấy cũng không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ lắm, vẫn ăn uống nô nghịch bình thường nên cũng không cho đi khám xét gì. Lại là con trai nên mấy thứ ngoài da ấy lại càng không quan trọng, coi như dị ứng qua loa, rồi tự khỏi.
Ai ngờ đâu đến lúc lớn lên qua dậy thì cái thì bệnh nó mới phát ra khủng khiếp. Mình bị nổi một mảng lớn ở bả vai và một ít rải rác ở lưng. Đỏ, nóng, ngứa rát đau đau chứ hông đơn thuần là ngứa bình thường. Hôm ấy đang đi học vì không chịu được phải báo cô giáo đưa lên trạm xá xã rồi gọi bố mẹ đến. Bác sĩ ở trạm xá nói nguy cơ cao là bị vảy nến, nên đưa lên viện lớn để điều trị cho hiệu quả chứ thuốc ở trạm xá khó trị được bệnh này. Hồi ấy mình đang cuối cấp 2, chuẩn bị thi vào 10 nên bố mẹ cũng hốt hoảng lắm, sợ con bệnh rồi lại ảnh hưởng học tập nên ngay ngày hôm sau cho lên viện tỉnh khám chữa luôn. Làm xét nghiệm các thứ, sinh thiết da rồi lấy mất mấy ống máu thì bác sĩ kết luận là vảy nến mảng. Đơn thuốc gồm cả thuốc bôi, mấy loại thuốc uống rồi về tự điều trị tại nhà. Hết đơn ấy, bệnh có giảm, không còn ngứa ngáy, đau rát nữa nhưng nó vẫn giữ nguyên hình hài từng vết vảy nến trên lưng của mình. Mình cảm giác nó không khỏi hẳn mà tạm chỉ lắng xuống, rồi sẽ có ngày nó tái lại.
Ban đầu là 3 năm sau mình bị lại lần nữa, chữa khỏi rồi dần dần tần suất giữa mỗi lần phát bệnh lại thu ngắn lại. Đến bây giờ thì quả thật mình không thể chịu nổi căn bệnh này. Mình đã thử rất nhiều kinh nghiệm điều trị đau thương, test thử hết cách này cách kia, từ hiện đại đến đông tây kim cổ đều không ăn thua.
Có một lần mình nghe có ông bác sĩ này chữa vảy nến tốt lắm, mình đến chữa. Hoá ra ông ấy tiêm cho mình corticoid, hậu quả là mấy ngày sau mình bị dị ứng, tích nước và phù nề da. Sau hết phù nề thì da dạn y như vết dạn của bà đẻ. Hồi đó mình ức và còn đến bắt đền ông bác sĩ đó 1 chập, rùm beng hết cả huyện lên, cho lão ấy không tiêm bừa cho ai khác nữa.
Sau đó mình lại kiên trì với bệnh viện, dùng kem bôi để điều trị. Dùng 1 thời gian thì thấy chỗ nào bôi thuốc thì bị rụng tóc đến đấy (về sau mình bị vảy nến lan lên trên đầu nữa). Dù là con trai đầu tóc không quan trọng nhưng nếu cạo sạch thì những vết đỏ đỏ của bệnh hiện lên rất rõ nhìn thấy sợ và mất thiện cảm với người đối diện. Đó là thời kì mệt mỏi, khó ngủ và uể oải.
Tây y không được mình chuyển qua chữa bằng mấy phương pháp gọi là hơi kì quái một chút, ấy là chích máu độc. Vì người ta bảo bệnh từ bé là do máu độc, máu xấu nên nặn ra được là khỏi bệnh, thế nào mình lại tin. Tiến hành làm cái đấy thì không khác gì tra tấn. Rạch da rồi lấy cái cốc như cái cốc giác hơi úp lên cho mút chặt vào da rồi nặn ra cả đống máu. Làm được 1 lần mình sợ đến già luôn mà vảy nến nó vẫn đâu vào đấy, không đỡ không khỏi được chút nào.
Rồi mình dùng sang phương pháp dân gian là tắm gội và ngâm mình với lá cây đắng. Gọi là vậy nhưng thực chất mình cũng không biết là gì, mẹ mình ở nhà nhờ một bà già quen biết cắt cho, đem về phơi rồi đun làm nước dùng. Thuốc lá này tuy không điều trị được hỏi bệnh nhưng mình xem nó là cách lợi hại nhất tính đến thời điểm này. Cứ mỗi năm mình mất 6 tháng ăn ngủ chung với bệnh và dùng lá cây đắng đó tắm gội để dịu bớt bệnh. Vì cứ đến tầm cuối năm là bệnh tái phát, đỉnh điểm là tầm tháng 8, tháng 9 giao mùa, thời tiết vừa oi nực vừa có mưa mà không phải mưa rào, kiểu mưa ẩm nồm hơi đất, rất khó chịu. Khi ấy thì chẳng khác gì con khỉ nuôi trong nhà, gãi liên tục, đầu thì rớt ra cả mảng da đầu là chuyện bình thường.
Thoáng cái đã hơn 4 năm mình sống chung với căn bệnh vảy nến này. Phát bệnh thì tắm lá rồi ngồi yên 1 chỗ để quên đi cơn ngứa còn học hành rồi giờ là đi làm, coi như là một cách sống chung với bệnh. Tuy nhiên mình vẫn rất mong muốn có thể tìm được một cách điều trị nào đó tốt hơn thế này để giảm tình trạng bệnh xuống mà không gây hại hay tác dụng phụ cho sức khoẻ chung của cơ thể. Có thể là 1 năm chỉ bị khoảng 2 tháng chẳng hạn, hay có bị nhưng cơn ngứa hay bong da không nhiều như hiện tại để mình có thể tự tin hơn trong cuộc sống.
Hi vọng các bạn bị vảy nến có thể chia sẻ với nhau để cùng nhau vượt qua bệnh tậm
Ai ngờ đâu đến lúc lớn lên qua dậy thì cái thì bệnh nó mới phát ra khủng khiếp. Mình bị nổi một mảng lớn ở bả vai và một ít rải rác ở lưng. Đỏ, nóng, ngứa rát đau đau chứ hông đơn thuần là ngứa bình thường. Hôm ấy đang đi học vì không chịu được phải báo cô giáo đưa lên trạm xá xã rồi gọi bố mẹ đến. Bác sĩ ở trạm xá nói nguy cơ cao là bị vảy nến, nên đưa lên viện lớn để điều trị cho hiệu quả chứ thuốc ở trạm xá khó trị được bệnh này. Hồi ấy mình đang cuối cấp 2, chuẩn bị thi vào 10 nên bố mẹ cũng hốt hoảng lắm, sợ con bệnh rồi lại ảnh hưởng học tập nên ngay ngày hôm sau cho lên viện tỉnh khám chữa luôn. Làm xét nghiệm các thứ, sinh thiết da rồi lấy mất mấy ống máu thì bác sĩ kết luận là vảy nến mảng. Đơn thuốc gồm cả thuốc bôi, mấy loại thuốc uống rồi về tự điều trị tại nhà. Hết đơn ấy, bệnh có giảm, không còn ngứa ngáy, đau rát nữa nhưng nó vẫn giữ nguyên hình hài từng vết vảy nến trên lưng của mình. Mình cảm giác nó không khỏi hẳn mà tạm chỉ lắng xuống, rồi sẽ có ngày nó tái lại.
Ban đầu là 3 năm sau mình bị lại lần nữa, chữa khỏi rồi dần dần tần suất giữa mỗi lần phát bệnh lại thu ngắn lại. Đến bây giờ thì quả thật mình không thể chịu nổi căn bệnh này. Mình đã thử rất nhiều kinh nghiệm điều trị đau thương, test thử hết cách này cách kia, từ hiện đại đến đông tây kim cổ đều không ăn thua.
Có một lần mình nghe có ông bác sĩ này chữa vảy nến tốt lắm, mình đến chữa. Hoá ra ông ấy tiêm cho mình corticoid, hậu quả là mấy ngày sau mình bị dị ứng, tích nước và phù nề da. Sau hết phù nề thì da dạn y như vết dạn của bà đẻ. Hồi đó mình ức và còn đến bắt đền ông bác sĩ đó 1 chập, rùm beng hết cả huyện lên, cho lão ấy không tiêm bừa cho ai khác nữa.
Sau đó mình lại kiên trì với bệnh viện, dùng kem bôi để điều trị. Dùng 1 thời gian thì thấy chỗ nào bôi thuốc thì bị rụng tóc đến đấy (về sau mình bị vảy nến lan lên trên đầu nữa). Dù là con trai đầu tóc không quan trọng nhưng nếu cạo sạch thì những vết đỏ đỏ của bệnh hiện lên rất rõ nhìn thấy sợ và mất thiện cảm với người đối diện. Đó là thời kì mệt mỏi, khó ngủ và uể oải.
Tây y không được mình chuyển qua chữa bằng mấy phương pháp gọi là hơi kì quái một chút, ấy là chích máu độc. Vì người ta bảo bệnh từ bé là do máu độc, máu xấu nên nặn ra được là khỏi bệnh, thế nào mình lại tin. Tiến hành làm cái đấy thì không khác gì tra tấn. Rạch da rồi lấy cái cốc như cái cốc giác hơi úp lên cho mút chặt vào da rồi nặn ra cả đống máu. Làm được 1 lần mình sợ đến già luôn mà vảy nến nó vẫn đâu vào đấy, không đỡ không khỏi được chút nào.
Rồi mình dùng sang phương pháp dân gian là tắm gội và ngâm mình với lá cây đắng. Gọi là vậy nhưng thực chất mình cũng không biết là gì, mẹ mình ở nhà nhờ một bà già quen biết cắt cho, đem về phơi rồi đun làm nước dùng. Thuốc lá này tuy không điều trị được hỏi bệnh nhưng mình xem nó là cách lợi hại nhất tính đến thời điểm này. Cứ mỗi năm mình mất 6 tháng ăn ngủ chung với bệnh và dùng lá cây đắng đó tắm gội để dịu bớt bệnh. Vì cứ đến tầm cuối năm là bệnh tái phát, đỉnh điểm là tầm tháng 8, tháng 9 giao mùa, thời tiết vừa oi nực vừa có mưa mà không phải mưa rào, kiểu mưa ẩm nồm hơi đất, rất khó chịu. Khi ấy thì chẳng khác gì con khỉ nuôi trong nhà, gãi liên tục, đầu thì rớt ra cả mảng da đầu là chuyện bình thường.
Thoáng cái đã hơn 4 năm mình sống chung với căn bệnh vảy nến này. Phát bệnh thì tắm lá rồi ngồi yên 1 chỗ để quên đi cơn ngứa còn học hành rồi giờ là đi làm, coi như là một cách sống chung với bệnh. Tuy nhiên mình vẫn rất mong muốn có thể tìm được một cách điều trị nào đó tốt hơn thế này để giảm tình trạng bệnh xuống mà không gây hại hay tác dụng phụ cho sức khoẻ chung của cơ thể. Có thể là 1 năm chỉ bị khoảng 2 tháng chẳng hạn, hay có bị nhưng cơn ngứa hay bong da không nhiều như hiện tại để mình có thể tự tin hơn trong cuộc sống.
Hi vọng các bạn bị vảy nến có thể chia sẻ với nhau để cùng nhau vượt qua bệnh tậm