Giáo dục giới tính cho con, dạy con biết tự bảo vệ mình là điều cần thiết, nhưng trước hết, mỗi ông bố bà mẹ phải tự trang bị kiến thức cho mình.
Đọc báo thấy một em bé 3 tuổi bị người hàng xóm cưỡng hiếp rồi sát hại, chị Hiền thót cả tim khi nghĩ đến đứa con gái bốn tuổi của mình. Bé xinh xắn, múp míp là thế, vậy mà suốt ngày chị để nó… sang hàng xóm chơi.
Chiều đó, khi tắm cho con, chị Hiền đã bày cách cho bé tự bảo vệ mình: “Con tuyệt đối không cho con trai chạm đến người, đàn ông cho kẹo không được lấy, rủ đi đâu cũng không được đi, người nào chạm đến người phải về mách mẹ ngay”.
Cô con gái trố mắt nhìn mẹ: “Con không được cho anh Hoàng, anh Quyết (anh họ của bé) bế ạ? Chỉ cho các chị bế thôi ạ?”. Chị Hiền gật đầu, thầm khen con mình tiếp thu nhanh.
Sau hôm đó, chị thấy ngay con mình biết “tránh”... con trai. Ai là nam giới đưa tay bế, bé đều chạy đi, chỉ cho các chị bế. “Thế này sẽ được an toàn hơn” - chị Hiền nghĩ.
Cuối tuần, anh Thành chồng chị đi công tác về. Bước vào nhà, anh cầm bịch bánh Bông Lan mà cô con gái rất thích trên tay “khoe” và dụ con nhưng bé nhất quyết không cho bố bế, chỉ nói tỉnh queo: “Bố để trên bàn ấy, lát nữa con lấy”.
Nghĩ con gái đang giận chuyện gì, anh Thành lại ôm lấy con định vỗ về, lập tức bé đẩy anh ra rồi chạy vào bếp hốt hoảng nói với mẹ: “Mẹ ơi, bố sờ lưng con rồi mẹ ạ”. Chị Hiền sững người không nói được lời nào, chị không ngờ con gái lại “cảnh giác” luôn cả với bố.
Anh Thành chỉ biết thở dài khi nghe vợ kể lại về “công tác giáo dục” của chị. Mất đến gần một tháng nghe bố mẹ giải thích, thuyết phục, cô con gái mới chịu cho bố bế. Nó vẫn không quên trách mẹ: “Mẹ toàn bày sai cho con”.
Việc dạy con gái “đề phòng” của chị Nguyệt (Gia Lâm, Hà Nội) lại gây ra hậu quả hết sức nghiêm trọng là con gái chị gần bước qua tuổi ba mươi vẫn không lấy được chồng.
Số là trước khi lập gia đình, chị Nguyệt bị làm nhục mất đời con gái. Sau này tưởng đã yên bề lại bị chồng phụ bạc theo bồ, chị mang định kiến nặng nề về nam giới nên trong cách giáo dục con có phần quá đáng.
Ngay từ khi con bước vào lớp một, chị đã làm mọi cách để bé trách xa bọn con trai. Chị dùng mọi từ ngữ xấu xa nhất có thể để nói về nam giới, còn dọa con gái rằng chỉ cần để con trai chạm vào người sẽ có em bé, rồi bị sét đánh chết...
Cô con gái rất “ngấm” lời mẹ nên không bao giờ tiếp xúc, nói chuyện với con trai. Hôm nào đến lớp hoặc đi ngoài đường mà vô tình chạm trúng con trai là cô về tắm ngay cho thật kỹ. Thậm chí, khi học cấp ba, bị xếp ngồi gần một bạn trai trong lớp, con gái chị sợ đến nỗi bỏ học. Tới khi mẹ xin cô cho chuyển chỗ, con gái mới chịu đến lớp.
Thế rồi thời gian trôi, chị Nguyệt chỉ tá hỏa khi con gái gần bước qua tuổi ba mươi vẫn chưa yêu đương, trong khi những bà cùng hàng với chị đã có cháu tay bồng tay bế.
Nghĩ con kén chọn, chị nhờ người mai mối. Nhưng con gái chị hét lên: “Con không lấy chồng đâu, con sợ bọn đàn ông lắm”. Lúc này chị mới ngã ngửa. Những gì chị dạy con từ nhỏ đã ăn sâu trong tiềm thức, giờ nó mắc chứng “sợ trai”.
Không còn cách nào khác, chị phải nhờ đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bệnh của con quá nặng, lại tồn tại trong thời gian dài nên gây ra hoảng loạn. Cực chẳng đã, chị phải đưa con vào viện tâm thần chữa lâu dài, nuốt nước mắt vào trong nhìn con ngây ngây dại dại, cứ thấy đàn ông là phát hoảng. Hậu quả này do chính cách giáo dục con của chị gây ra…
Giáo dục giới tính cho con, dạy con biết tự bảo vệ mình là điều cần thiết, nhưng trước hết, mỗi ông bố bà mẹ phải tự trang bị kiến thức cho mình. Dạy con sao cho khoa học, đừng chủ quan, định kiến, kẻo sau này gánh hậu quả khôn lường.
Đọc báo thấy một em bé 3 tuổi bị người hàng xóm cưỡng hiếp rồi sát hại, chị Hiền thót cả tim khi nghĩ đến đứa con gái bốn tuổi của mình. Bé xinh xắn, múp míp là thế, vậy mà suốt ngày chị để nó… sang hàng xóm chơi.
Chiều đó, khi tắm cho con, chị Hiền đã bày cách cho bé tự bảo vệ mình: “Con tuyệt đối không cho con trai chạm đến người, đàn ông cho kẹo không được lấy, rủ đi đâu cũng không được đi, người nào chạm đến người phải về mách mẹ ngay”.
Sau hôm đó, chị thấy ngay con mình biết “tránh”... con trai. Ai là nam giới đưa tay bế, bé đều chạy đi, chỉ cho các chị bế. “Thế này sẽ được an toàn hơn” - chị Hiền nghĩ.
Cuối tuần, anh Thành chồng chị đi công tác về. Bước vào nhà, anh cầm bịch bánh Bông Lan mà cô con gái rất thích trên tay “khoe” và dụ con nhưng bé nhất quyết không cho bố bế, chỉ nói tỉnh queo: “Bố để trên bàn ấy, lát nữa con lấy”.
Nghĩ con gái đang giận chuyện gì, anh Thành lại ôm lấy con định vỗ về, lập tức bé đẩy anh ra rồi chạy vào bếp hốt hoảng nói với mẹ: “Mẹ ơi, bố sờ lưng con rồi mẹ ạ”. Chị Hiền sững người không nói được lời nào, chị không ngờ con gái lại “cảnh giác” luôn cả với bố.
Anh Thành chỉ biết thở dài khi nghe vợ kể lại về “công tác giáo dục” của chị. Mất đến gần một tháng nghe bố mẹ giải thích, thuyết phục, cô con gái mới chịu cho bố bế. Nó vẫn không quên trách mẹ: “Mẹ toàn bày sai cho con”.
Việc dạy con gái “đề phòng” của chị Nguyệt (Gia Lâm, Hà Nội) lại gây ra hậu quả hết sức nghiêm trọng là con gái chị gần bước qua tuổi ba mươi vẫn không lấy được chồng.
Số là trước khi lập gia đình, chị Nguyệt bị làm nhục mất đời con gái. Sau này tưởng đã yên bề lại bị chồng phụ bạc theo bồ, chị mang định kiến nặng nề về nam giới nên trong cách giáo dục con có phần quá đáng.
Ngay từ khi con bước vào lớp một, chị đã làm mọi cách để bé trách xa bọn con trai. Chị dùng mọi từ ngữ xấu xa nhất có thể để nói về nam giới, còn dọa con gái rằng chỉ cần để con trai chạm vào người sẽ có em bé, rồi bị sét đánh chết...
Cô con gái rất “ngấm” lời mẹ nên không bao giờ tiếp xúc, nói chuyện với con trai. Hôm nào đến lớp hoặc đi ngoài đường mà vô tình chạm trúng con trai là cô về tắm ngay cho thật kỹ. Thậm chí, khi học cấp ba, bị xếp ngồi gần một bạn trai trong lớp, con gái chị sợ đến nỗi bỏ học. Tới khi mẹ xin cô cho chuyển chỗ, con gái mới chịu đến lớp.
Thế rồi thời gian trôi, chị Nguyệt chỉ tá hỏa khi con gái gần bước qua tuổi ba mươi vẫn chưa yêu đương, trong khi những bà cùng hàng với chị đã có cháu tay bồng tay bế.
Nghĩ con kén chọn, chị nhờ người mai mối. Nhưng con gái chị hét lên: “Con không lấy chồng đâu, con sợ bọn đàn ông lắm”. Lúc này chị mới ngã ngửa. Những gì chị dạy con từ nhỏ đã ăn sâu trong tiềm thức, giờ nó mắc chứng “sợ trai”.
Không còn cách nào khác, chị phải nhờ đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bệnh của con quá nặng, lại tồn tại trong thời gian dài nên gây ra hoảng loạn. Cực chẳng đã, chị phải đưa con vào viện tâm thần chữa lâu dài, nuốt nước mắt vào trong nhìn con ngây ngây dại dại, cứ thấy đàn ông là phát hoảng. Hậu quả này do chính cách giáo dục con của chị gây ra…
Giáo dục giới tính cho con, dạy con biết tự bảo vệ mình là điều cần thiết, nhưng trước hết, mỗi ông bố bà mẹ phải tự trang bị kiến thức cho mình. Dạy con sao cho khoa học, đừng chủ quan, định kiến, kẻo sau này gánh hậu quả khôn lường.
AloBacsi.
Bài viết cùng chủ đề
- “Kéo dài” chiều cao cho con
- 0
- 1,351
- “Chữa bệnh” tâm lý ở trẻ
- 0
- 1,127
- Đừng “ủ” con quá kỹ
- 0
- 1,305
- Đừng hôn lên môi trẻ
- 0
- 2,139